Tuổi trẻ ai cũng có những mơ ước đầy mãnh liệt. Có người mơ về những chuyến đi, người ao ước về một cuộc sống gia đình êm đềm. Riêng tôi, niềm đam mê với công việc quá lớn khiến tôi luôn mơ về một sự nghiệp thật vẻ vang.
Những năm tháng tuổi đôi mươi, tôi dốc hết sức mình cho công việc. Khởi đầu từ vị trí là một nhân viên kinh doanh nhỏ bé. Theo chân các anh chị học hỏi chưa đủ, sau giờ làm tôi còn tích cực đăng ký các lớp học thêm. Dường như một ngày 24 tiếng không bao giờ là đủ với một đứa đầy nhiệt huyết như tôi. Bởi lẽ tôi nghĩ rằng phụ nữ thành công với sự nghiệp thật sự đáng nể.
May mắn thay, mọi nỗ lực và cố gắng không ngừng nghỉ sau bao nhiêu năm cũng được đền đáp. Những dự án thuận lợi, những hợp đồng thành công mỹ mãn của tôi luôn khiến mọi đồng nghiệp ngưỡng mộ. Cuối cùng, tôi cũng chạm đến vị trí trưởng phòng kinh doanh khi vừa tròn 30, sớm hơn cả mong đợi. Tôi tự tin và kiêu hãnh vì điều đó.
Sự nghiệp liệu có phải là tất cả niềm kiêu hãnh của phụ nữ hiện đại?
Những tưởng bản thân sẽ mãn nguyện vì thành công. Nhưng không, dù tưởng tượng tôi cũng không dám nghĩ có ngày cả thế giới như sụp đổ trước mắt. Tôi bỗng chênh vênh ngay trên sự nghiệp đỉnh cao của mình. Đó là lần đầu tiên tôi lặng mình tự suy ngẫm về câu hỏi: “Sự nghiệp liệu có phải là tất cả niềm kiêu hãnh của phụ nữ?”
Mọi chuyện bắt đầu từ buổi họp lớp cấp 3, sau nhiều năm bạn bè không hội ngộ cùng nhau. Tôi tràn đầy hào hứng, tưởng tượng về những nét mặt đầy ngưỡng mộ của bạn bè sau khi nghe về sự nghiệp của tôi. Nhưng rồi, mọi tự tin dần biến mất khi lần lượt từng cô bạn của tôi xuất hiện. Tôi cứ ngỡ ở cái tuổi này nhan sắc ai cũng đều như mình. Nhưng tôi đã sai, họ tươi trẻ và tràn đầy sức sống, dù đã có gia đình và con cái. Tôi bỗng cảm thấy tự ti, ghen tị với họ.
Những lời hỏi thăm không biết vô tình hay cố ý cứ như cứa vào tim tôi. Nào là “Ôi còn đâu cô hoa khôi ngày nào của lớp ta”. Hay “Sự nghiệp cũng quan trọng, nhưng sao bỏ bê bản thân đến như vậy, thế này thì anh nào mà theo?”. Tôi chỉ biết gượng cười trả lời cho qua chuyện, nhưng thật sự ngổn ngang suy nghĩ trong đầu. Những lời nhận xét, lời so sánh tế nhị từ các bạn cứ đeo bám và ám ảnh tôi mãi những ngày sau.
Sau buổi họp lớp không mấy vui vẻ, tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc làm đẹp. Thời gian qua, tôi vẫn chăm sóc da hàng ngày. Nhưng có lẽ tất cả những gì tôi làm vẫn chưa đủ. Nhất là khi đã đi được quá nửa tuổi trẻ, khi những tiếng đếm ngược của đồng hồ sinh học ngày càng rõ ràng. Hóa ra tôi sai, làn da tuổi 30 làm sao áp dụng chăm sóc đơn giản như ngày nào.
Công việc, tiền tài và tham vọng đã che khuất tầm nhìn của tôi về chính bản thân mình. Tôi tự tin vì sự nghiệp, kiêu hãnh vì những chiến tích cá nhân nhưng đến cuối cùng lại là một người phụ nữ tự ti về nhan sắc. Những tháng năm tuổi trẻ xuân sắc, tôi đã đánh mất đi một trong những niềm kiêu hãnh lớn nhất của phụ nữ, đó là thanh xuân của làn da. Thì ra, ngoài sự nghiệp phụ nữ muốn tự tin còn phải biết yêu lấy bản thân mình nữa.
Phép màu nào giúp tôi tìm được thanh xuân đã đánh mất?
Có một sự thật nghiệt ngã mà chúng ta phải chấp nhận rằng, thanh xuân của đời người không dài, thanh xuân của phụ nữ lại càng ngắn ngủi. Thời gian trôi qua nhanh lắm, mà một khi đã đi qua rồi thì không thể quay trở lại. Không ai định được tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, càng không thể biết bao nhiêu mới mua lại được thanh xuân cho người phụ nữ. Vì thanh xuân của người phụ nữ là vô giá. Tôi không muốn đánh mất món quà quý giá mà thượng đế đã ban tặng. Càng không muốn những năm tháng sau này phải day dứt mãi với câu “giá như”.
Thay vì tiếp tục tự ti và âm thầm để cánh cửa thanh xuân của mình khép lại mãi mãi, tại sao không chủ động mở khóa thanh xuân thêm một lần nữa? Tôi bắt đầu lao vào tìm kiếm mọi thông tin, mọi bí quyết trẻ hóa cho làn da. Càng tìm kiếm, tôi càng hoang mang vì có quá nhiều thông tin, không biết đâu mới đáng tin cậy.
Thật may mắn, cô bạn học cũ hôm trước gặp trong buổi họp lớp chủ động liên lạc. Cô bạn chia sẻ rằng cách đây không lâu, làn da cũng khô sạm và nhiều nếp nhăn như tôi. Nhưng cuối cùng cô ấy cũng tìm được cách hóa giải tất cả. Vì đã tận mắt nhìn thấy làn da của bạn mình nên tôi khá tin tưởng với lời chia sẻ của cô ấy. Cuối cùng, sau khi được chia sẻ bí quyết, tôi bắt đầu tìm đến sản phẩm Collagen ADIVA mà cô ấy đang sử dụng.
Kiên trì trải nghiệm sản phẩm, tôi nhận thấy làn da mình như được hồi sinh trở về với những năm tháng đôi mươi. Sau một tuần, làn da mềm mịn hẳn ra. Sau một tháng, bề mặt da căng mướt, nếp nhăn cũng bắt đầu mờ đi trông thấy. Hạnh phúc, vui sướng không nói nên lời, tôi chỉ còn biết cảm ơn cô bạn mình rối rít. Hóa ra phép màu ở gần ngay đây mà bấy lâu nay tôi không hề hay biết.
Có lẽ tôi sẽ tiếp tục duy trì sử dụng sản phẩm mãi sau này. Và đương nhiên tôi sẽ không ích kỷ giữ mãi bí quyết này đâu. Vì tôi biết ngoài kia còn rất nhiều những cô gái đang và sẽ gặp phải hoàn cảnh như tôi. Tôi muốn chia sẻ để không còn bất cứ cô gái nào phải tự ti và buồn tủi như tôi đã từng.
Phụ nữ thành công sự nghiệp đừng quên thanh xuân của bản thân!
Khoảng thời gian của mỗi người là hữu hạn và thanh xuân cũng thế. Không ai có quyền năng níu giữ thanh xuân, nhưng cũng đừng để thanh xuân vụt mất trong tiếc nuối. Dù không thể giữ mãi tuổi trẻ nhưng cũng đừng để thời gian tước đoạt nhan sắc của bạn quá nhanh. Cuối cùng, tôi đã đúc kết được rằng: Phụ nữ hiện đại, muốn sự nghiệp thành công cần cố gắng, muốn níu giữ thanh xuân cần hành động ngay khi còn có thể. Không gì là muộn màng khi phái đẹp chúng ta có trợ thủ đắc lực là Collagen ADIVA.
Collagen ADIVA – Thanh xuân không ở đâu xa!