Thanh xuân chính là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của người phụ nữ, là cánh cửa để họ bứt phá ra một tầm cao, một chân trời mới. Nhưng lại hoài phí vì một mối tình đầu chẳng đi tới đâu….
Cuộc sống là một hành trình đầy màu sắc với những gam màu rực rỡ khi bạn đi đúng hướng, chọn đúng người để trao gửi và tin yêu. Nhưng cũng rất nhiều người cảm thấy cuộc sống chỉ là những mảng màu đen tối, mệt mỏi, giả tạo vì những va chạm, những đổ vỡ và mất mát mà mình đã trải qua. Đặc biệt là những sóng gió trong chuyện tình cảm khiến nhiều người trẻ hiện nay rơi vào một cuộc sống tối tăm và dường như là không có lối thoát.
Hoài phí tuổi trẻ trong hạnh phúc tạm bợ…
Đã từng là cô gái 12 năm học giỏi và thi đậu một trường danh giá tại Hà Nội. Năm 18 tuổi, Hoài xa rời vòng tay bao bọc và che chở của gia đình để bước đến một mảnh đất đầy tri thức, đầy hy vọng với những ước mơ ấp ủ. 2 năm đầu chuyên tâm học hành, cô luôn nhận được học bổng xuất sắc toàn phần.
Tuy nhiên, vì hoàn cảnh gia đình và sức khỏe bố mẹ đã già nên cô quyết định vừa học vừa làm thêm để có tiền trang trải cuộc sống và đóng học phí. Công việc làm thêm tại một quán cafe gần trường học đã giúp Hoài gặp được mối tình đầu của mình. Anh học trường Bách Khoa và hơn cô 1 tuổi, anh thích cô vì cô là cô gái lương thiện, nhỏ nhắn, khuôn mặt tuy bình thường, nước da không trắng nhưng nụ cười tỏa nắng của cô khiến cho trái tim của anh cứ mải mê và lạc nhịp. Anh theo đuổi cô, mặc dù cô có tình cảm với anh nhưng cô sợ yêu đương thời gian này sẽ cản trở chuyện học hành.
Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, cô cũng chấp nhận lời tỏ tình của anh ấy vào đầu năm thứ 3 đại học. Tình cảm của cô dành cho anh mỗi ngày càng nhiều hơn, anh thường xuyên đến đón cô vào cuối ngày khi công việc làm thêm đã kết thúc. Một hôm anh đề nghị với cô về việc dọn về sống chung với lý do là tiện chăm sóc và đưa đón cô, một phần cũng là giảm bớt chi phí vì hiện tại anh đã là chàng sinh viên năm 4 với rất nhiều luận án tốt nghiệp cũng như phải đi thực tập ở nhiều công trình.
Thật sự mới đầu cô rất ngại ngùng và quyết từ chối khéo vì sợ bị dị nghị, sợ bố mẹ biết rồi phản ứng kịch liệt. Thế nhưng đứng trước những lời nói mật ngọt, về những lời hứa tương lai của 2 đứa và tình cảm của cô dành cho anh ngày một nhiều nên cô đã nhắm mắt đưa chân đồng ý theo anh về sống chung.
Và rồi chuyện cô ở cùng anh cũng đến tai ba mẹ cô, hàng xóm láng giềng điều tiếng rất nhiều những lời nói ác ý. Điều đáng buồn là ba mẹ cô ấy không hề gọi điện mắng mỏ cô ấy, chỉ nói với cô ấy ngắn gọn 1 câu rằng là “mày không phải là con tao nữa, đừng về đây làm xấu mặt gia đình này”. Cô nghẹn ngào và khóc ròng như mưa, chỉ muốn nhanh chóng lao về nhà cầu xin bố mẹ tha thứ và bỏ qua.
Nhưng anh ngăn cô không cho cô về, vì lúc đó là thời điểm cô đang thi cuối kỳ, anh trấn an cô lại rằng “ Chẳng có ba mẹ nào nỡ từ bỏ con cái cả, anh sẽ cố gắng để ba mẹ em có cái nhìn khác, rồi ba mẹ sẽ ủng hộ cho tụi mình, anh hứa về sau sẽ làm em được hạnh phúc…”. Nghe được những lời nói đó, cô cũng bớt đi được phần nào buồn tủi và cố gắng tập trung vào kỳ thi cuối kỳ.
Đứa em trai gọi lên kể với cô là anh ấy đã chủ động về nhà cô và cầu xin ba mẹ đừng ruồng bỏ cô, hứa sẽ yêu cô và không để cô sau này phải khổ. Ba mẹ cô ấy chẳng nói điều gì với anh, mặc dù rất buồn nhưng trong tâm vẫn rất mong con gái mình sẽ có được những bước chân đúng đắn.
Trong khoảng thời gian đầu sống chung 2 người đều giữ khoảng cách và không có chuyện đi quá giới hạn, những lúc cô ốm cô bệnh cũng may có anh ấy chăm sóc và đưa đi bệnh viện nên cô càng cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc với những gì đã lựa chọn.
Mọi chuyện cứ diễn ra êm đềm là thế, cho đến hôm tốt nghiệp anh, vì có men say nên anh đã không kìm chế được hành vi của mình, anh lấy đi đời con gái của cô rồi cũng hứa sẽ cưới cô vào năm 27 tuổi khi sự nghiệp ổn định.
Năm 22 tuổi cô tốt nghiệp và với những thành tích xuất sắc đã giúp cô có được một công việc ổn định tại một công ty có tiếng tăm. Còn công việc của anh thì bấp bênh, ra trường hơn một năm những vẫn chỉ làm ở một công ty nhỏ với lương ba cọc ba đồng chỉ vừa đủ để chi trả vài cuộc nhậu cùng bạn bè.
2 năm nữa trôi qua, mọi chi phí sinh hoạt đều là một tay cô chi trả, từng bộ đồ anh mặc, từng đôi giày anh mang hiện tại cũng là do cô sắm cho anh. Cô luôn tằn tiện từng đồng để luôn đem đến những thứ ngon, thứ tốt nhất dành cho anh.
Cũng chính vì không làm chủ được tài chính mà anh luôn cảm thấy mặc cảm, khó chịu, trong những cuộc nhậu lại bị bạn bè nói bới móc đủ kiểu nên về nhà anh đâm ra hằn học với cô, cộc tính với cô trong khi cô chẳng làm gì sai.
Tình cảm phai nhòa, dấu hiệu của sự phản bội và …
3 tháng sau, anh khoe với cô được lên chức, nhìn anh vui vẻ khiến trái tim cô mãn nguyện đến chừng nào. Vì đối với cô, anh chính là lẽ sống, là tất cả tình yêu của cô, chỉ cần anh vui vẻ và hạnh phúc thì cô cũng cảm thấy hạnh phúc theo.
Tuy nhiên, chỉ sau nửa tháng, tình cảm của anh đối với cô ngày càng lạnh nhạt, không còn ôm ấp cô vào mỗi tối trước khi đi ngủ, không còn nói những lời ngọt ngào vào lời tai cô nữa.
Hóa ra, anh đã quen với cô tiểu thư xinh xắn – con của giám đốc công ty. Vị trí mà anh có được cũng nhờ cô gái ấy đề xuất với ba của cô ấy. Khi biết được sự thật, trái tim cô đau đớn đến nhường nào, người mà mình trao hết cả thanh xuân giờ đây lại phản bội mình chỉ vì vài đồng tiền lẻ của danh vọng, sẵn sàng bán rẻ nhân cách của mình.
Cú sốc ấy khiến cô như muốn gục ngã, mọi lời thề thốt yêu thương mà anh nói với cô cũng như gió thoảng qua tai. 1 năm quen nhau, 4 năm sống chung, những tưởng đã hiểu hết người mình thương, nhưng đồng tiền danh vọng có thể khiến con người ta dễ dàng thay đổi bất cứ lúc nào.
Đổi lại sự hy sinh của cô, đổi lại những tình cảm ngọt ngào, đổi lại những ngày tháng tự do mà cô có thể dùng nó để đi chơi du lịch cùng bạn bè, thoải mái làm đẹp và làm mới bản thân mình thì thứ cô nhận được giờ đây chỉ là sự phản bội, thờ ơ và sự dè bỉu của người đời vì cô không xinh đẹp để xứng với anh, vì cô quá dễ dãi khi chung sống một người đàn ông tệ bạc.
Cũng đúng, cô nhìn lại bản thân của mình trong gương, 5 năm qua chưa hề biết chỉn chu mình là như thế nào, chỉ mới chớm 25 tuổi nhưng da đã có nếp nhăn, mụn thâm, da xỉn màu,.. không được trẻ trung và xinh đẹp như cô tiểu thư kia, gia đình lại chẳng giàu có.
Lúc đó cô chỉ biết khóc và khóc, thanh xuân của cô tại sao lại phải đi lòng vòng và phải trả cái giá đắt như thế. Tại sao cô lại không biết yêu thương mình hơn, tại sao không dùng thời gian đó quan tâm đến gia đình của mình nhiều hơn. Tại sao cô phải sớm thu mình về trong một cái gia đình không đúng nghĩa, trong sự hạnh phúc tạm bợ?
Cái giá đắt và “đòn bẩy” của sự thành công?
Mọi người thường nói cô rằng anh rất điển trai, dù cô có tài giỏi nhưng không biết ăn diện và chỉn chu bề ngoài của mình thì đàn ông nào chẳng chê, chẳng chán. Bản chất của đàn ông là thích cái đẹp và ham của lạ. Cô và anh cũng chỉ mới sống chung, chưa phải là vợ chồng đúng nghĩa, nếu sau này cưới nhau thì không biết tuổi xuân và nhan sắc của cô sẽ đi về đâu khi lui mình về làm hậu phương chăm sóc cho chồng, cho con?
Cô không phủ nhận điều đó, nhưng trước mắt cô chỉ muốn tập trung vào công việc để tương lai 2 đứa có thể rạng ngời hơn, bởi cuộc sống xô bồ ở Hà Nội thật không hề dễ dàng gì. Tuy nhiên cái gia đình mà cô vun đắp ấy giờ chỉ còn lại trong hồi tưởng.
Người đàn ông mà cô hết mực yêu thương ấy cũng đã vứt áo ra đi theo danh vọng, theo tiếng gọi của con tim mà chẳng cần nghĩ ngợi gì những năm tháng hy sinh của người con gái xứng đáng được trân trọng và hạnh phúc.
Đúng là trong chuyện tình cảm, người yêu nhiều chính là kẻ thua cuộc. Kết cục mà cô nhận được sau mối tình chóng vánh này chính là sự tàn phai về nhan sắc, sự dè bỉu của người mới đi bên cạnh anh rằng cô chẳng xinh đẹp cũng chẳng có khả năng giúp anh thành công, hơn hết là sự thất vọng từ chính bản thân của cô, từ chính ba mẹ của cô. Có lẽ nhận thức của cô đã sai ngay từ đầu, có lẽ cô không nên mù quáng tin tưởng vào anh mà không chừa cho mình bất kỳ con đường lui.
Biết tin anh quen và cưới người mới, ba mẹ cô một lần nữa lại bị tra tấn bởi sự dò xét, bởi những ánh nhìn khinh bỉ của họ hàng, của hàng xóm láng giềng. Trái tim cô càng đau đớn hơn gấp ngàn lần. Cô tự trách mình là một đứa con bất hiếu khi khiến cha mẹ già phải buồn lo nhiều thứ.
Giờ đây cuộc sống của cô chỉ là những mảng xám ghép lại, cô chẳng biết phải làm gì, chẳng biết phải đi đâu, không thể về nhà, lại càng không muốn đi làm trong trạng thái rũ rượi và mệt mỏi này.
May thay người Sếp của cô vô cùng tâm lý, chị ấy thấu hiểu được những gì mà cô đã trải qua. Chị ấy hẹn gặp cô ở một quán cà phê, nói cho cô rất nhiều thứ, tâm sự với cô rất nhiều điều và không quên tặng cho cô một món quà. Trong đó là một chuyến du lịch nghỉ dưỡng Nha Trang 3 ngày với 2 hộp Collagen ADIVA.
Tại sao lại tặng cô món quà đó, Chị Sếp đó giải thích rằng, phụ nữ phải đẹp thì mới có tự tin và sức mạnh để chiến thắng những khó khăn, mới chiến thắng được sự mặc cảm của chính mình. Chị quý cô và xem cô giống như một đứa em gái của mình nên hy vọng cô có thể nhanh chóng vượt qua được giai đoạn này.
Thực ra, cô vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người. Cô chưa bị ràng buộc bởi con cái. Do đó việc cô cần làm nhất chính là cứu rỗi tâm hồn mình ra khỏi những mảnh vỡ của tình đầu và hơn hết chính là bù đắp sự tổn thương cho chính mình, hồi sức cơ thể bằng những chuyến đi du lịch nghỉ dưỡng, hồi sức làn da sau bao tháng ngày mệt mỏi.
Với những lời động viên của chị Sếp và những món quà tâm lý đó, tinh thần của cô nhanh chóng được vực dậy, làn da của cô trở nên mướt mịn hơn, nếp nhăn ở đuôi mắt được đẩy lùi. Cô hiểu rằng mình phải mạnh mẽ, tập trung chăm sóc bản thân và dành thời quan tâm đến ba mẹ nhiều hơn, cố gắng nỗ lực nhiều hơn để ba mẹ không phải buồn phiền và thất vọng về mình.
Tuy giờ đây cô chỉ mới 27 tuổi nhưng nhờ sự thông minh, năng lực thực thụ đã giúp cô được thăng chức lên vị trí trưởng phòng, được nhiều người ngưỡng mộ. Cô biết chỉn chu về ngoại hình, biết dung nạp những thứ tốt để nuôi dưỡng làn da khỏe đẹp từ sâu bên trong, biết nuôi dưỡng tâm hồn của mình luôn vui tươi và rạng ngời.
Hãy chấp nhận và vượt qua nỗi sợ hãi!
Rất nhiều người trẻ như Hoài đã đánh mất đi rất nhiều thứ đáng quý của tuổi thanh xuân, sống dằn vặt bản thân vì những lỗi lầm của quá khứ, nhưng nếu cứ mải chìm ngỉm trong đau khổ như vậy thì cuộc sống chỉ mãi là mảng màu đen tăm tối.
Vấp ngã, thất bại rất đau đớn và khó chịu nhưng chính bạn phải chấp nhận, tự mình tiến lên và tự mình xoa dịu những vết thương đó. Nếu không thì chính bạn là người tự khoét sâu hơn vết thương của chính mình.
Thanh xuân của mình không nên để bất cứ ai vùi dập, cũng đừng để tạo hóa đến cướp đi quá nhanh vì sự thờ ơ của chính mình đối với bản thân mình. Có thể bạn chưa trải qua những câu chuyện như Hoài, hay của những chị em bị chồng chê chồng bỏ, nhưng chắc chắn tương lai không xa bạn vẫn có thể trải qua, hay ít nhất là cũng tự mình mặc cảm với sự trẻ trung của những người đồng nghiệp, của những bạn bè đồng trang lứa.
Vậy thì phụ nữ à, hãy cố gắng sống trọn với những khoảnh khắc hiện tại, hãy luôn xinh đẹp để câu chuyện của cuộc đời mình luôn được viết tiếp mãi, để câu chuyện hạnh phúc sẽ ngày càng trở nên vẹn tròn hơn.
Hãy xem vấp ngã là một cơ hội để bạn thay đổi chính cuộc đời của mình, chẳng có thành công và hạnh phúc mãi mãi nào mà không đánh đổi bằng những bài học đắt giá. Tất cả chúng ta đều phải học một bài học cuộc đời giống nhau, nhưng những bài học sẽ đến với từng người theo những cách khác nhau. Lựa chọn vượt qua hay cuối đầu trước số phận cũng chỉ có riêng bạn quyết định mà thôi.
Biển người mênh mông chắc chắn sẽ có được người phù hợp với bạn, tôn trọng giá trị, tình yêu của bạn và bù đắp cho bạn xứng đáng nhất. Thanh xuân ngắn lắm, hãy biết yêu thương mình từng giây phút, đừng lãng phí vì một người không xứng đáng,.
ADIVA sẵn sàng cùng bạn đồng hành trên chặng đường chinh phục nét đẹp vượt thời gian!